Chỉ những điều hạnh phúc vui vẻ mới nên xảy ra ngoài đời thực. Lúc Lê Giang Dã đến thả Tạ Dao ra, bà ấy mang một vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt đỏ hoe dường như chẳng biết đã rơi nước mắt từ lúc nào, chỉ là ngẩng đầu lên ngẩn ngơ nhìn cậu … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 94.4. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Nam Phụ – Chương 94.3. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Hết thảy những hối tiếc... chỉ tồn tại trong thời điểm hiện tại. Đây là một ngôi nhà rất tối. Đó là cảm giác đầu tiên của Lê Giang Dã, toàn bộ tiền sảnh và hành lang đều không được thắp sáng, tối đến mức cậu không thể nhìn thấy những ngón tay của mình, … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 94.3. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Nam Phụ – Chương 94.2. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Điều kỳ lạ là bây giờ Lê Giang Dã lại không hề sợ hãi, thậm chí cậu còn không hề thấy hoảng sợ khi sắp bước vào căn biệt thự của nhà họ Tạ và phải đối mặt với việc rất có thể Tạ Dao sẽ làm hại mình một lần nữa. Khi Lê Giang … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 94.2. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Nam Phụ – Chương 94.1. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Nếu Tạ Lãng làm tổn thương đến tính mạng của bà ấy, thì anh cũng sẽ trả giá bằng chính mạng sống của mình. Khi Tạ Lãng chậm rãi bước vào đại sảnh, Tạ Dao đang đứng trên cầu thang và quay lưng lại với phía lối vào hệt như trong camera giám sát: "Chú … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 94.1. Em đã bao giờ nhìn thấy ráng đỏ trong giấc mơ của anh chưa?
Nam Phụ – Chương 93. Nhà ga Kisaragi (*)
Ai có thể ngăn Tạ Lãng lại được đây? "Đây là kênh FM98.3, kênh phát thanh sưởi ấm trái tim của bạn vào ban đêm, có một vị thính giả với bí danh là Bệnh nhân cô đơn muốn tặng cho bản thân một bài hát với cái tên là 《Nhà ga Kisaragi》, bài hát … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 93. Nhà ga Kisaragi (*)
Nam Phụ – Chương 92. Rơi vào bóng tối
"Anh không cần em nữa ư?" Có một sự im lặng dài đằng đẵng ở đầu dây bên kia. Lâu đến nỗi có lúc, Lê Giang Dã còn tưởng rằng bên kia đã cúp điện thoại, cuối cùng Tạ Lãng lại chậm rãi mở lời: "Đúng vậy!" Đầu óc Lê Giang Dã trống rỗng, ngơ … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 92. Rơi vào bóng tối
Nam Phụ – Chương 91. “Anh sẽ không đến, đúng không?”
Lê Giang Dã ngoan quá, ngoan đến mức Tạ Lãng đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng. Lê Giang Dã thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ về lý do, khi nghe thấy giọng nói của Tạ Lãng, cậu đã mừng rơn. Chàng trai chống nửa người trên dậy bằng khuỷu … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 91. “Anh sẽ không đến, đúng không?”
Nam Phụ – Chương 90. Tiểu Dã, mở cửa sổ ra đi em!
Chỉ là cậu rất nhớ anh, cũng rất sợ hãi, trái tim dường như rơi vào bóng tối vô tận, bồn chồn không yên. Sau khi Lê Diễn Thành và Lê Giang Dã đi khỏi, Tạ Dao cũng cố ý cử Du Bình và hai vệ sĩ còn lại ra đứng trông cửa. Căn phòng … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 90. Tiểu Dã, mở cửa sổ ra đi em!
Nam Phụ – Chương 89. 《Sự bình tĩnh phi nhân tính》
Tiểu Dã đau lắm đúng không em? Trong căn phòng ở Hoài Đình, sau khi cúp điện thoại, Tạ Dao tay chống vào trán ngồi trên sô pha tựa như có điều phiền muộn. Bởi vì sự im lặng của bà ấy nên những người khác cũng nhất thời không dám mở lời lung tung, … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 89. 《Sự bình tĩnh phi nhân tính》
Nam Phụ – Chương 88. Mẹ, quái vật
Giờ phút này anh không thể là một người con trai, quan hệ giữa mẹ con họ nhất định phải là mối quan hệ giữa tín đồ và thần thánh, có như vậy mới có thể lay chuyển được tâm tư của Tạ Dao. Tạ Lãng thực sự không biết mình đã cúp điện thoại … Đọc tiếp Nam Phụ – Chương 88. Mẹ, quái vật