千库网_黄色小雏菊唯美手绘插花瓶花_GIF编号20994

Nếu Tạ Lãng làm tổn thương đến tính mạng của bà ấy, thì anh cũng sẽ trả giá bằng chính mạng sống của mình.
hc3acnh-trang-trc3ad-408

Khi Tạ Lãng chậm rãi bước vào đại sảnh, Tạ Dao đang đứng trên cầu thang và quay lưng lại với phía lối vào hệt như trong camera giám sát: “Chú Lưu, vừa rồi tôi quên nói với chú, múc ít cháo tổ yến thôi, lát nữa là đi ngủ rồi, tôi không ăn nhiều được.”

Bà ấy không quay đầu lại mà vẫn nhìn lên bức chân dung kia, chỉ là tiện dặn dò một câu.

Tạ Lãng yên lặng nhìn vào bóng lưng cao gầy của bà ấy, im lặng một lát mới khẽ nói: “Quản gia Lưu ra ngoài rồi mẹ!”

“Hửm?”

Lúc này Tạ Dao mới nghi hoặc xoay người lại: “Con đến rồi à!”

Bà ấy vẫn đứng ở trên cao, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa điều chỉnh lại được trạng thái của mình, hình như là hơi giật mình.

Có lẽ là vì cách xuất hiện của Tạ Lãng khá kỳ lạ, hoặc cũng có thể là vì trên khuôn mặt của Tạ Lãng lúc này lộ ra vẻ khác thường, cho nên bà ấy trong thoáng chốc cũng không nghĩ ra quản gia Lưu rốt cuộc đã đi đâu.

“Ngồi đi, trà vừa mới pha đó!” Tạ Dao lúc này mới nhàn nhạt nói, bà ấy vẫn có thói quen giữ vẻ bình tĩnh trước mặt con trai mình như cũ, sau khi chậm rãi đi xuống tầng thì ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu gụ mà mình thường dùng, chỉ vào một bên ghế và nói: “Vốn là muốn ăn cơm cùng nhau, nhưng con lại về muộn quá! Sao thế công ty có việc gì à, khó xử lý lắm sao?”

“…”

Tạ Lãng im lặng một lúc, cuối cùng mới trả lời rằng: “Thật ra công ty không có việc gì, chỉ là con đi sắp xếp người đưa Tiểu Dã rời khỏi đây thôi.”

“Cái gì?” Tạ Dao có chút kinh ngạc, câu này của Tạ Lãng hoàn toàn mang ý nghĩa là trước đó anh đã lừa bà ấy.

Nhưng có lẽ là bởi sắc mặt của Tạ Lãng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bà ấy thậm chí còn nảy sinh chút ảo giác, cho rằng Tạ Lãng chỉ là đang làm theo ý mình bằng cách của anh, bèn vô thức nói: “Con đưa nó đi rồi? Thế là sau này thực sự sẽ không gặp lại nhau nữa, đúng không?”

Tạ Dao nhìn Tạ Lãng vẫn đứng yên tại chỗ, đó là đứa trẻ có ngoại hình thật giống với chính mình.

Bà ấy lại nhớ đến lần trước ở Hoài Đình, lúc Tạ Lãng ở lại một mình đã nói với bà ấy rằng—— từ hồi cấp ba anh đã xem đĩa phim khiêu dâm về vũ công ba lê mà Thượng Quan giấu giếm, sau đó mới bắt đầu sinh ra những suy nghĩ liên quan đến dục vọng, kể từ đó, anh bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi nhưng lại càng trở nên trầm luân vì vậy mới luôn đau đáu một nỗi thống khổ trong lòng, để rồi sau khi bị phát hiện mới cảm thấy được giải thoát phần nào.

Không một người mẹ nào lại không xúc động trước những lời tâm sự như vậy.

Có lẽ từ lâu nay, bà ấy đều cho rằng Thượng Quan có ảnh hưởng xấu đến Tạ Lãng, mà những gì anh nói vừa hay đã chứng minh cho điều này.

Đây chỉ là một đứa trẻ bất hạnh bị dẫn đi lạc đường và cần bà ấy giải cứu.

Đối với Tạ Dao mà nói, đó thậm chí còn giống như một khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi giữa hai mẹ con họ.

“Con có biết đây là khúc gì không?”

Tạ Dao hít một hơi thật sâu, từ từ nói: “Đó là khúc 《Tư Phàm》nổi tiếng nhất trong Nghiệt Hải Ký, nói về một ni cô phạm vào sắc giới, bởi vì tuổi nhỏ hay bệnh nên đã được cha mẹ gửi lên am Tiên Đào sinh sống. Sau đó cô ấy không chịu nổi cuộc sống lễ Phật tụng kinh cô đơn, hơn nữa còn đang vào cái tuổi tò mò chuyện tình cảm nên đã lén trốn ra khỏi am ni cô, muốn đi tìm lang quân như ý. Cậu của con rất thích vở kịch này, nhất là mấy câu hát cuối: “Xuống núi đi tìm một tiểu ca ca, một lòng không hướng Phật, càng không niệm A Di Đà Bát Nhã Ba La Mật Đa! Được rồi, ta trốn khỏi núi thôi! Thà sinh ra một đứa trẻ, mà không biết nỗi sung sướng đó đang giết chết mình.”

Có lẽ vì đã quá quen với khúc hát này, nên đến mấy câu cuối bà ấy còn ngâm nga bằng giọng hí một cách rất tự nhiên, sau đó phải ngừng một lúc mới trở lại vẻ mặt nghiêm túc để nói tiếp: “Cậu con nói, ông ấy thích nhất là sự theo đuổi và giải phóng hạnh phúc cá nhân trong vở kịch này. Tiểu Lãng, hôm đó con đã nói với mẹ rằng, mình dường như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy và không thể tự giải thoát thế nên mới cảm thấy vô cùng đau khổ. Mẹ thì nghĩ như thế này, ngay cả người trong Phật môn đều nhung nhớ nỗi niềm trần tục thì một người trẻ tuổi như con lại càng không cần phải quá trách cứ bản thân, mấu chốt là nhận ra lỗi lầm của mình.”

“Làm người ấy mà, không thể chỉ theo đuổi tự do cá nhân được, bất kể dục vọng có dị dạng, biến thái và quá mức đến đâu, giống như việc có quan hệ với một chàng trai vậy, đó chính là dị dạng, mẹ muốn con phải hiểu rõ làm sao để kiềm chế bản thân, bởi vì mẹ biết con người rất dễ dàng rơi xuống vực thẳm này và không bao giờ có thể đứng dậy nổi, nhưng thật tốt là con đã ý thức được sự trầm luân này là không tốt đến thế nào, nhưng mà——”

“Còn mẹ thì sao?”

Tạ Lãng đột nhiên ngắt lời Tạ Dao, hỏi: “Mẹ đã từng rơi vào kiểu vực thẳm như thế này chưa?”

Đôi mắt đen láy của anh lúc ấy lại mang một vẻ đẹp tĩnh lặng.

Tạ Dao sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tạ Lãng cắt ngang những lời giảng giải của mình, bà ấy trở nên có chút mất tự nhiên, xem ra rất khó có thể nghiêm túc trở lại.

Giờ khắc này khúc 《Tư Phàm》cũng vừa mới phát đến đoạn kết, đại sảnh lặng yên không một tiếng động, lần đầu tiên Tạ Dao lờ mờ cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ bây giờ.

“Renggg…”

“Để con nghe cho!”

Tạ Lãng nhàn nhạt nói.

Không đợi Tạ Dao trả lời, anh đã đi thẳng tới trước lò sưởi.

“Cậu Tạ đúng không ạ, cảm ơn trời đất, quả nhiên là cậu ở đó!” Khi Tạ Lãng bắt máy, giọng nói của người ở đầu dây bên kia nghe có vẻ vội vàng lại bối rối: “Ở nhà không có việc gì đúng không ạ? Bây giờ ông Tạ đang rất lo lắng, cậu có thể để bà Tạ nghe máy được không? Tôi——”

Tất nhiên là Tạ Lãng nhận ra đó là giọng nói của thư ký Tạ Giác.

“Là ai vậy?” Tạ Dao lúc này cũng hỏi một câu từ đằng sau: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì đâu, mẹ.” Tạ Lãng quay đầu hướng về phía Tạ Dao đáp, rồi lại quay về hướng lò sưởi, anh vẫn cầm ống nghe trong tay với khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: “Anh gọi nhầm rồi!”

Tạ Lãng quay lưng lại với Tạ Dao rồi cúp máy, sau đó rút dây từ mặt sau của điện thoại cố định ra.

Trong khi làm tất cả những điều này, Tạ Lãng đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức anh thậm chí còn có thời gian để ý rằng tất cả các bức ảnh chụp Thượng Quan trước đây trên lò sưởi đều đã được bỏ đi.

“Thật sự là có người gọi nhầm sao?”

Lúc Tạ Lãng xoay người trở lại sô pha, Tạ Dao có chút nghi ngờ hỏi.

Có người gọi nhầm là chuyện rất hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không có, chỉ là mọi chuyện tối nay đều khiến bà ấy cảm thấy kỳ lạ, vì vậy đã hỏi thêm một câu nhưng lại bị Tạ Lãng phớt lờ.

“Mẹ còn chưa trả lời con,” Tạ Lãng khẽ nói, “Mẹ đã từng rơi vào loại vực sâu nào như vậy chưa? Dị dạng hoặc là biến thái.”

Tạ Dao mím chặt môi, không nói nữa.

Giờ khắc này, bà ấy để lộ sắc mặt cực kỳ không vui, sau đó đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Lúc nãy con nói quản gia Lưu đã ra ngoài? Muộn như thế này rồi ông ấy còn đi đâu? Sao lại không báo với mẹ một tiếng, ông ấy bảo phòng bếp đã nấu cháo tổ yến mà đến giờ vẫn chưa thấy mang lên.”

Đương nhiên, Tạ Lãng có thể nghe thấy sự lo lắng và bất an mơ hồ trong giọng điệu của bà ấy.

Anh im lặng một lúc, cuối cùng mới trả lời: “Bởi vì vừa nãy con đã mời bác ấy ra ngoài.”

“Cái gì?”

Tạ Dao có chút choáng váng khi bà ấy ngẩng đầu lên.

Trong lòng bà ấy chồng chất rất nhiều nghi vấn, mặc dù không có thể mường tượng ra tất cả nhưng cũng đủ để Tạ Dao cảm nhận được nguy hiểm: “Mời ra ngoài? Ý của con là gì?”

Đúng lúc này, điện thoại di động đang đặt trên bàn nước của Tạ Dao vang lên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa cuộc trò chuyện khiến bà ấy chợt có cảm giác thở không ra hơi, Tạ Dao cúi đầu xuống nhanh chóng liếc nhìn một cái, nhưng khi vừa mới nhận ra đó là Tạ Giác gọi tới thì điện thoại đã bị Tạ Lãng lấy đi.

“Con——”

Tạ Dao hoàn toàn bị sốc.

Tạ Lãng đã gạt điện thoại sang bên phải để tắt máy ngay trước mặt bà ấy.

“Con mời quản gia Lưu ra ngoài, bởi vì tối nay con không cho phép bất kỳ ai quấy rầy đến việc của mình, không chỉ có bác ấy mà còn có cả hai vệ sĩ bên ngoài cũng vậy, tất cả bọn họ đều đã rời khỏi đây.”

Tạ Lãng bình tĩnh nói: “Còn nữa, con đưa Tiểu Dã đi—— không phải là vì không muốn gặp lại em ấy, cũng không phải là vì không yêu em ấy nữa, chỉ là con sẽ không để cho mẹ có cơ hội làm hại em ấy nữa mà thôi.”

“Tạ Lãng, con muốn làm gì?”

Cuối cùng Tạ Dao cũng nổi giận, bà ấy không thể tin được Tạ Lãng vào giờ phút này lại dùng đến từ “yêu” kia, câu nói đó khiến cảm xúc của ấy bất chợt trào dâng: “Con đã hứa với mẹ những gì? Đã quên rồi sao? Hay ý con là, tất cả những gì con đã nói trước đó đều là lừa dối mẹ? Chỉ vì một người đàn ông thôi ư?”

Khi bà ấy đột ngột đứng dậy như thế này, đã mang theo một dáng vẻ đáng sợ khiến người khác kinh ngạc, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào Tạ Lãng——

Hai ngày qua cảm giác hoàn toàn bị con trai lừa dối đã khiến bà ấy cảm thấy bị sỉ nhục mạnh mẽ, cơn lửa giận trong thoáng chốc đã lấn át cả nỗi bất an trước đó, Tạ Dao tức giận nói: “Tạ Lãng, có phải con đã quên lần trước ở Hoài Đình mẹ đã nói với con những gì rồi sao? Mẹ đã nói, lần trước chỉ là một bài học nhỏ, nếu như con không làm được việc không gặp nó nữa thì lần sau mẹ sẽ không khách khí với Lê Giang Dã như vậy. Có phải con đã không nhớ gì nữa, đúng không?”

Thế nhưng vào khoảnh khắc nói ra câu này, Tạ Dao đột nhiên lại cảm thấy bầu không khí trong căn phòng như đông cứng lại.

Tạ Lãng đang đứng đối diện với bà ấy.

Khuôn mặt của con trai bà không chút biểu cảm, còn nhìn mẹ mình bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ.

Tạ Dao biết Tạ Lãng cũng đang nổi giận.

Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng đến một ngày, bản thân sẽ có một suy nghĩ như thế, nhưng vào giây phút này đây, Tạ Dao thực sự cảm thấy rằng con trai bà đã khiến bà có chút sợ hãi.

“Tạ Lãng! Con đã nghe thấy chưa?”

Tạ Dao đành phải gượng đứng tại chỗ đối mặt với Tạ Lãng: “Con còn lừa dối mẹ chuyện gì nữa, bây giờ thú nhận hết với mẹ vẫn còn kịp đấy!”

Khoảnh khắc này, trông bà ấy cỏ vẻ nghiêm khắc và mạnh mẽ, nhưng câu trả lời tiếp theo của Tạ Lãng lại hoàn toàn đả kích Tạ Dao.

“Chuyện cô Vương mất tích là giả.”

Tạ Lãng nói với bà ấy rằng: “Cô ấy không mất tích, con đã gặp cô ấy ở nghĩa trang, bây giờ cô ấy đã được con đưa đến một nơi an toàn. Con nói với mẹ là con không gặp cô ấy, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của mẹ vào lúc đó, sau đó tung tin thất thiệt về việc cô ấy mất tích ra để dụ cậu ra khỏi thành phố N. Cuộc gọi đến vừa rồi cũng không phải là nhầm lẫn, đó đúng là người của cậu gọi đến, có lẽ lúc này cậu ấy cũng cảm thấy có gì không ổn rồi.”

“Con…”

Tạ Dao mặc dù vẫn đứng vững, nhưng cơ thể lại khẽ run lên, lúc này đầu óc bà ấy hoàn toàn trống rỗng, ngay cả câu hỏi đáng sợ nhất cũng không dám hỏi: Vương Giai rốt cuộc đã nói gì với con.

Có lẽ là bởi vì trong lòng bà ấy đã lờ mờ có được đáp án.

Dường như Tạ Lãng vẫn đang chờ bà ấy tiếp tục hỏi, nhưng bởi vì lúc này Tạ Dao lại im lặng một cách lạ thường, anh mới cúi đầu nhìn cánh tay của mình, chỗ phát ban đã hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của thuốc, anh cào vào da thịt qua lớp áo sơ mi, móng tay lún xuống từng tấc một, để cơn đau dữ dội thay thế cho cơn ngứa ngáy.

Anh không xắn tay áo lên, thay vào đó là đột nhiên tháo lớp băng trên tay phải của mình ra.

Dưới chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trong đại sảnh, những vết thương rỉ máu trông thật đáng sợ.

“Ngoài ra, đây không phải là chấn thương mà con đã gặp phải trong phòng tập đấm bốc.”

Tạ Lãng nhìn cánh tay của mình, trầm giọng nói.

“…”

Tạ Dao không nói nên lời, lúc bà ấy nhìn thấy vết thương trên tay của Tạ Lãng, bà ấy cũng cảm nhận được nỗi đau đó giống như anh.

Nhưng cũng chính vào lúc này, Tạ Dao mới chợt hiểu ra một điều, Tạ Lãng hôm nay thật sự không muốn lừa dối mình nữa, từng chi tiết, dù nhỏ nhặt đến đâu cũng đều không muốn lừa dối bà ấy nữa.

Rõ ràng chính Tạ Dao là người đã yêu cầu Tạ Lãng phải thú nhận tất cả, nhưng cảm giác này lại khiến bà ấy nhận thấy một nỗi hoảng sợ không thể gọi tên.

“Có vẻ như con thật sự đã giấu giếm rất giỏi.”

Tạ Dao nói: “Không có một sơ hở nào, không hổ là con trai nhà họ Tạ, cậu con trai giỏi giang mà mẹ đã dạy dỗ nên người. Tạ Lãng, con thật sự khiến mẹ quá thất vọng, ngoài những thứ đó ra, con còn có gì muốn nói với mẹ không?”

Vẻ mặt của bà ấy vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị như cũ, giống như ngày thường những lúc khiển trách Tạ Lãng.

Nhưng chỉ bản thân Tạ Dao lúc này mới biết rằng mình mới là người không muốn chiến đấu nữa.

Đầu óc bà ấy rối bời, nhất định phải bàn bạc trước với Tạ Giác mới biết phải làm thế nào. Vì vậy mới không đợi chờ Tạ Lãng thêm một giây nào nữa, ngay khi không nhận được câu trả lời, bà ấy đã nói thẳng: “Nếu không có gì để nói thì cút ra ngoài—— bây giờ mẹ phải liên lạc ngay với quản gia Lưu.”

Bà ấy vừa quay người đi về phía lò sưởi, nhưng lúc này Tạ Lãng lại đột nhiên di chuyển.

Anh chỉ bước một bước nhỏ nhưng vừa đủ để chặn Tạ Dao lại.

Tạ Dao cau mày quay sang hướng khác, nhưng Tạ Lãng lại tiến lên một bước, chặn đường bà ấy.

“Tránh ra!”

Tạ Dao nhướng mày, giọng đanh lại: “Con muốn làm phản sao?”

Bà ấy còn đưa tay ra, dùng sức đẩy Tạ Lãng một cái.

Thân hình Tạ Dao cao gầy, nhưng Tạ Lãng còn cao hơn bà ấy một cái đầu rưỡi. Anh giống như một ngọn núi cao sừng sững không một tiếng động, ánh mắt u ám, cứ như vậy đè xuống trước mặt mẹ mình, hoàn toàn không thể lay chuyển.

“Thưa mẹ,” Đêm nay đây là lần đầu tiên Tạ Lẫng gọi Tạ Dao như vậy, anh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay của mẹ mình và nói: “Mẹ ngồi xuống đi!”

Anh không tóm quá chặt để không làm Tạ Dao bị thương, nhưng năm ngón tay của Tạ Lãng lại giống như một cái kẹp bằng sắt, thể hiện ý chí không thể thay đổi của anh vào lúc này.

Tạ Dao cố gắng vùng vẫy nhiều lần, nhưng không thể thoát ra.

Đây dường như là lần đầu tiên trong đời, hai mẹ con họ đối chọi kịch liệt với nhau tới như vậy, hai người họ có ánh mắt giống nhau, lúc nhìn vào nhau như thế này, dường như đều có thể nhìn thấy vực sâu trong mắt đối phương——

“Con nghe đây, bất kể là Vương Giai đã nói gì với con…”

Không biết qua bao lâu, Tạ Dao rốt cuộc cũng mở miệng bằng âm thanh khô khốc.

“Mẹ ngồi xuống đi đã!”

Nhưng Tạ Lãng không đợi bà ấy nói xong đã lặp lại lần nữa.

Cho dù Tạ Dao có miễn cưỡng đến đâu, thì có vẻ như bà ấy cũng thực sự không thể tiếp tục giằng co được.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hoàn toàn bỏ cuộc, chỉ là vào thời điểm này, dường như cách an toàn hơn là tạm thời tránh xung đột trực tiếp với Tạ Lãng rồi mới tính toán tiếp được.

Dù thế nào đi nữa, Tạ Giác không gọi điện được thì sớm muộn ông ấy cũng sẽ đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mà Tạ Lãng là con trai của Tạ Dao, dù anh có làm trái thế nào cũng chỉ là muốn nói rõ ràng với bà ấy mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tạ Dao hít sâu một hơi rồi yên lặng xoay người trở lại sô pha và ngồi xuống.

Cuối cùng Tạ Lãng cũng ngồi ở vị trí đối diện với bà ấy: “Thật ra cô Vương đã nói gì không quan trọng, quan trọng sự thật là như thế nào——”

“Con muốn ám chỉ điều gì?” Tạ Dao lạnh lùng hỏi.

“Thượng Quan, ông ấy không phải là ba của con.” Tạ Lãng gằn từng chữ.

Đúng lúc này, “dong” một tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc cổ phát ra thứ âm thanh trầm đục.

Sắc mặt Tạ Dao lập tức tái nhợt.

“Con, con tin những lời nói bậy bạ của con đàn bà điên kia sao?”

Đó thực sự giống như một cái cớ, nhưng lại nghe như một cái cớ hoàn toàn máy móc, bởi vì bà ấy không biết làm gì khác hơn ngoài những lời biện minh này.

Giây phút đó, Tạ Dao đột nhiên giống như bị lột bỏ một lớp da, lớp thịt bên trong thì bị ướp muối và lôi ra ngoài phơi nắng, cảm giác thật sự rất kinh khủng.

“Hôm qua sau khi biết được sự thật, có một khoảng thời gian rất dài, con đều cảm thấy ghê tởm đến mức phải nôn khan.”

Tạ Lãng nói rất chậm, như thể đã cân nhắc đến từng chữ: “Con không thể không nghĩ ngợi, nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ tới hơn hai mươi năm qua mọi người đều lừa dối mình, nghĩ tới mỗi lần gọi điện cho ba Thượng Quan, ông ấy đều dành cho con một ánh mắt lạnh lùng, nghĩ tới chuyện rốt cuộc bản thân là loại quái thai nào. Khi con nghĩ tới những điều này, con cảm thấy… từ nhỏ đến lớn, mình thực sự đã sống trong một gia đình rất không bình thường.”

“Cho đến khi Lê Giang Dã ở Hoài Đình gọi điện cho con, cho đến khi con nhìn thấy người của mẹ suýt chút nữa đã đánh gãy chân em ấy, con không khỏi nhận ra một điều——”

Tạ Lãng ngẩng đầu lên, nhìn vào Tạ Dao bằng đôi mắt đen như mực của mình.

“Con rất, rất hận mẹ, mẹ ạ.”

Anh dùng những từ ngữ tầm thường nhưng khi nói ra lại khiến người nghe giật mình kinh hãi: “Khi sự thù hận đã đến mức này, sẽ không còn cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào khác. Cuộc sống của con, dường như cũng không có cách nào để tiếp tục.”

“Tiểu Lãng…”

Lần đầu tiên giọng nói của Tạ Dao trở nên run rẩy kịch liệt.

“Đây là bản báo cáo xét nghiệm ADN con đã làm lúc trước.” Tạ Lãng lấy báo cáo xét nghiệm từ trong túi ra: “Lúc mới đầu, con chỉ hơi lo lắng về việc di truyền của bệnh thận đa nang nên đi làm xét nghiệm là để yên tâm hơn, MRI hay CT đều có thể tra ra được nhưng lúc đó tình cờ là con lại nghĩ nhiều thêm một chút, con nghĩ đến chuyện ông Thượng Quan có rất nhiều căn bệnh tiềm ẩn, vì vậy mới làm thêm xét nghiệm di truyền. Ai mà biết được, hoặc có thể đó là sự sắp đặt của số phận từ trong bóng tối, cho nên điều quan trọng mà con muốn nói, sự thật là như thế nào—— mẹ có muốn tự mình xem không?”

Trang giấy trắng của bản báo cáo đã vấy máu đỏ bởi nắm đấm của Tạ Lãng đập vào vô lăng ngày hôm đó, vì vậy anh đã đặt những tờ giấy kia lên bàn nước và đẩy đến trước mặt Tạ Dao.

Bà ấy vươn đầu ngón tay về phía trước, nhưng ngay khi chạm vào tờ báo cáo lại như bị điện giật mà phải rụt về ngay.

“Thượng Quan, ông ta…” Biểu cảm của Tạ Dao lộ ra một vẻ bất an yếu ớt, nhưng sau đó lại cau mày nhíu chặt đôi lông mày thanh mảnh, cố gắng căng hết cả mặt ra giống như gương mặt của một vị thần đang lung lay: “Đúng vậy, ông ta không phải là ba của con.”

Cuối cùng bà ấy cũng nói ra, nói một cách rất đau khổ nhưng giọng điệu lại dần trở nên lạnh lùng: “Ông ta chưa bao giờ xứng với điều đó. Sự tồn tại của Thượng Quan, chỉ là vì mẹ muốn cho con một gia đình, cho con một người cha trên danh nghĩa mà thôi. Bằng không, với tài năng tầm thường và thứ gien thấp kém của ông ta, sao mẹ có thể kết hôn với người như vậy được? Mẹ đã cho ông ta nhiều lợi lộc nhất, cũng sắp xếp để ông ta giảng dạy ở trường đại học, cho ông ta một cuộc sống chất lượng cao, tất cả những điều đó ông ta đều biết và sẵn lòng thực hiện, nhưng cũng chính Thượng Quan là người đã đột nhiên xé bỏ thỏa thuận giữa chúng ta. Mẹ không có lỗi gì với ông ta hết, nhưng thực ra từ ngày con còn nhỏ cũng đã không cần đến ông ta, con có những lời dạy dỗ và nguồn lực tài chính của nhà họ Tạ, vậy là đã đủ trể trở thành đứa trẻ xuất sắc nhất. Cho đến tận bây giờ, con có biết không? Con vẫn là con của mẹ, là đứa trẻ của nhà họ Tạ với dòng máu ưu tú nhất chảy trong người mình, Tiểu Lãng—— con biết điều này là đủ rồi!”

“Mẹ đã nghĩ như vậy sao?”

Khóe mắt cùng khóe miệng của Tạ Lãng hơi cụp xuống, ngũ quan của anh sắc bén và vẻ mặt kia dường như đang nổi cơn sóng gió: “Vậy mẹ có còn nhớ những đạo lý mà mẹ đã dạy cho con không?”

“Mẹ không cho phép ông Thượng Quan có bất kỳ đĩa phim khiêu dâm nào, mẹ cũng yêu cầu con phải kiềm chế mọi ham muốn kể từ khi còn nhỏ, bởi vì xác thịt là bẩn thỉu và không được đắm chìm trong những cảm xúc vui vẻ đó, bởi vì những người xuất sắc đều phải vượt qua tất cả những điều này, sự hoàn hảo đến từ kỷ luật tuyệt đối và bản thân phải biết tự kiểm điểm để giữ mình trong sạch. Mẹ có còn nhớ không? Khi mẹ kiểm soát con, khi mẹ làm tổn thương đến người mà con yêu thương nhất—— Mẹ đã làm được như thế chưa?”

Giọng điệu của Tạ Lãng càng lúc càng trở nên dồn dập, anh gằn từng chữ nói: “Mẹ, từ bé đến lớn con đều nghe theo lời dạy của mẹ, thậm chí mỗi lần tự an ủi đều cảm thấy rất tội lỗi! Con đã từng coi mẹ là chân lý trên đời này, còn mẹ thì sao? Bản thân mẹ có tự kỷ luật không? Mẹ đã tự kiểm điểm chính mình chưa? Mẹ có thực hiện được hết những điều mình tin tưởng hay không?”

Tạ Lãng chất vấn như vũ bão, nói đến cuối cùng, anh còn nện nắm đấm xuống bàn nước.

“Rầm” một tiếng, tấm kính dày cộp bị đập đến mức nứt toác, vết thương chưa lành trên mu bàn tay Tạ Lãng lại nứt ra, máu tươi chảy xuống.

Khoảnh khắc ấy, Tạ Dao chợt hiểu ra vết thương của mình là đến từ đâu.

“Mẹ xây dựng còn thành Tạ Lãng như những viên gạch xây nhà, bây giờ khối gạch dưới cùng đã bị rút ra, mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa.”

Hình như tâm trạng của Tạ Lãng đã từ tức giận chuyển sang bình tĩnh trong chốc lát, câu nói này có vẻ rất đơn giản, nhưng mỗi chữ dường như lại chứa đầy ý hận.

“Tạ Lãng,” Tạ Dao run rẩy nói: “Bây giờ con… con đang phán xét mẹ ruột của mình sao?”

Vào lúc bà ấy không hiểu vì sao mình đã dùng từ “phán xét”, thì lại mơ hồ nhận ra ngọn nguồn hận thù của Tạ Lãng.

Tất cả những gì bà ấy yêu cầu Tạ Lãng, hiện tại đều trở thành bằng chứng phạm tội của chính mình.

Bà ấy đã từng rất sợ Tạ Lãng sẽ phản bội những lời dạy của mình, nhưng điều nghịch lý là sự sụp đổ thực sự của Tạ Lãng lại đến từ sự phản bội những lời dạy của chính bà ấy.

Thế nên, đứa trẻ mà Tạ Dao đã từng dạy dỗ lại ngồi ngay đối diện và phán xét bà.

Trong đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Tạ Lãng cũng lên tiếng một lần nữa, nhưng lần này giọng điệu của anh lại rất ôn hòa.

“Khoảng thời gian ở bên Tiểu Dã là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời con. Bất kể là mẹ nghĩ như thế nào về mối quan hệ của con và em ấy, nói là điều đó dị dạng không bình thường hay gì đi nữa cũng không quan trọng. Con rất yêu em ấy, cũng thích cùng em ấy làm tình, còn gọi em ấy là vợ nữa, thật ra từ lâu con đã mất niềm tin vào nhiều thứ, con không còn nghe theo những khuôn phép, gò bó mà mẹ đã từng dạy dỗ—— Con đến tìm mẹ, một phần là vì không còn biết dùng cách nào để mẹ không làm hại đến Tiểu Dã nữa. Nhưng một phần khác là vì từ hôm qua, mọi thứ dường như đã trở nên vô nghĩa, bởi vì con bỗng cảm thấy mình rất bẩn thỉu, sự ra đời của con… hết thảy về con, có lẽ tốt nhất là đáng lẽ ra con đã không nên được sinh ra.”

“Vậy nên bây giờ con có một câu hỏi cuối cùng dành cho mẹ,” Tạ Lãng nhẹ nhàng nói: “Ba của con… ông ấy đến cùng là ai?”

Cơ thể Tạ Dao khẽ run lên, nhưng vào lúc đó, bà ấy lại hoàn toàn yên lặng.

Bà ấy cứ ngồi thẳng tắp như vậy, môi mím chặt, giống như biến thành bực tượng đá câm lặng và không hề có ý định mở lời nữa.

Ánh mắt của Tạ Lãng nhìn sâu vào mẹ mình một cái rồi đột nhiên quay người bước ra ngoài, khi quay lại anh đã xách theo hai chiếc thùng kim loại và đặt dưới chân, sau đó lấy từ trong túi áo vest ra một cái bật lửa bằng nhựa, nhẹ nhàng đặt lên bàn nước cùng bản báo cáo xét nghiệm kia.

“Ba con là ai?” Anh ngồi xuống đối mặt với Tạ Dao, lại hỏi lần nữa.

“Mẹ sẽ không nói cho con biết.” Tạ Dao rốt cuộc cũng thấp giọng đáp, lúc này lại bình tĩnh đến lạ thường, bà ấy nhìn vào cái bật lửa kia rồi lặp lại: “Tạ Lãng, mẹ sẽ không nói cho con biết đâu, con hãy bỏ cuộc đi! Con nhốt mẹ ở đây cũng vô dụng thôi, con định thế nào nữa? Chẳng lẽ con còn định hành hạ mẹ sao?”

Khi Tạ Dao nói tới điều này, thậm chí còn có một chút mỉa mai.

“Mẹ là mẹ của con.” Tạ Lãng khẽ nói, “Cho nên nếu con có làm tổn thương đến bất cứ sợi lông nào trên người mẹ, con cũng nhất định sẽ trả lại.”

Có một sự điên cuồng và bình tĩnh đến đáng sợ trong đôi mắt đen láy của anh lúc này.

Tạ Dao thực sự không ngờ rằng mình sẽ cảm thấy sợ hãi bởi một câu nói kỳ lạ như vậy, bởi vì bà ấy đã nghe ra nửa câu sau mà Tạ Lãng không nói ra——

Nếu Tạ Lãng làm tổn thương đến tính mạng của bà ấy, thì anh cũng sẽ trả giá bằng chính mạng sống của mình.

hc3acnh-trang-trc3ad-408

Chương 93                           Chương 94.2

 

 

Bình luận về bài viết này